Câu chuyện nuôi con của tôi và ghế ăn dặm

0
678

Như bao bà mẹ khác, tôi cũng nuôi con theo cách các bà các mẹ truyền lại, mọi thứ cũng không đến nổi gì cho đến khi tôi kiệt sức vì chuyện ăn uống của con. Và ghế ăn như một vị cứu tinh, và mọi thứ thay đổi.

Thời kì chưa ăn

Chi tiết về câu chuyện của tôi một xíu nhé, tôi kinh doanh tại nhà nên khi sinh bé tôi có thời gian chăm sóc nhiều chứ không phải 6 tháng như các mẹ làm việc nhà nước, tôi sinh em bé được 5 tháng thì thấy bé hay đòi bú đêm và cũng bú sữa mẹ nhiều hơn. Tìm hiểu nguyên nhân thì biết đó là dấu hiệu của thời kì ăn dặm ở con. Tôi chọn mua loại bột ăn em bé, pha loãng và cho bé ăn, nhưng chỉ ăn một ít vì đã xác định ăn dặm là bữa phụ, sữa mẹ vẫn phải đủ 12 tháng.

Bắt đầu ăn dặm

Sau một tháng cho con ăn dặm bột ăn ngọt, tôi chuyển qua bột ăn mặn, có vẻ như lạ vị nên lúc đầu bé không ăn, nhưng sau vài ngày bé đã dần chấp nhận. Mọi thứ khá êm xuôi trong chuyện cho ăn, bé ăn khá ngoan và tôi pha bột đặc dần, nhưng tôi luôn cho bé ăn rất ít và vẫn chú trọng uống sữa mẹ. Dần dần bé cũng không còn thích ăn nữa, chỉ uống sữa thôi nên khiến tôi khá lo lắng.

Khủng hoảng việc ăn uống

Khi bé được 12 tháng, mọi người bảo nên cho con ăn đồ ăn như người lớn vì thời gian này hệ tiêu hóa bé đã ổn định. Tìm hiểu thì cũng thấy có chuyên gia khuyên khi con con qua 12 tháng tuổi có thể ăn cháo hoặc cơm và đồ ăn mềm. Nghĩ rằng lúc trước bé không thích ăn bột là do ngán thế là tôi quyết định nấu đồ ăn cho con. Tôi nấu cháo bữa thì cháo tôm, cháo thịt, cháo cá,… rồi tán nhuyễn ra để bé ăn, nhưng bé hoàn toàn không thích ăn, cứ đến nổi bữa ăn lại khóc òa lên, hoặc có ăn cũng ăn vài thìa. Nhiều lần tôi cố ép cũng nuốt được đến thìa thứ 3, thìa thứ 4 lại nhã ra, con không tăng cân như thời gian trước nữa tôi lo lắng lắm. Tôi thay đổi đồ ăn, cũng không tán nhuyễn ra nữa, mỗi khi đến giờ ăn thì vợ chồng tôi lại phải vật lộn với con, làm đủ trò nhưng kết quả thì chả có gì thay đổi.

Cứu tinh xuất hiện

Nghe tôi than vãn về việc cho con ăn, một chị phía chồng tôi đang ở Nhật đã mách nước cho vợ chồng tôi, và mọi chuyện thay đổi.

Chiều thứ 7 vợ chồng tôi đèo nhau đi mua 1 cái ghế ăn dặm, và 1 khay lớn đựng đồ ăn. Sáng hôm sau, tôi nấu 1 ít súp cua lỏng, thêm trứng chiên và một miếng bánh mì nhỏ, tất cả bỏ vào khay ăn. Chồng tôi ôm bé ra ghế ngồi, đặt khay ăn lên phía trước, vì tò mò ghế mới nên bé rất hứng khởi ngồi vào. Vợ chồng tôi và bé cùng ngồi ăn sáng, thấy bố mẹ cầm bánh mì lên cắn bé cũng làm theo, thấy mẹ dùng thìa múc súp ăn bé cũng bắt chước, vì không thể dùng thìa lấy trứng nên bé dùng tay, bé ăn một mạch xong bữa sáng luôn, tuy là có hơi rơi vãi một xíu nhưng con ăn ngon mà mẹ hay bố chả cần tốn chút sức lực nào. Thấy vậy vợ chồng tôi tấm tắc “thành công rồi”. Đến buổi trưa, tôi hầm mềm cà rốt và cắt thành miếng dài vừa nhỏ như khoai tây chiên ấy, hầm thêm 1 ít rau súp lơ xanh và nấu một ít cá, tôi bỏ lên khay ăn và cho bé ngồi lên ghế ăn dặm được kê sát bàn ăn và cùng ăn với chúng tôi. Bé dùng tay cầm cà rốt mâm từng xíu, rồi đến súp lơ xanh và cá và đến cơm thì dùng thìa và múc vì lúc trước thấy mẹ làm thế. Vợ chồng tôi thấy bé ăn ngoan thì hạnh phúc biết mấy, hóa ra bao lâu nay mình dạy con ăn sai cách rồi.

Chuyện là chị tôi bên Nhật bảo rằng, bên đây dạy con ăn rất đơn giản, cứ cho con ngồi vào ghế ăn rồi bày đồ ăn ra, cho bé chủ động ăn, thích ăn gì trước thì ăn, ăn bao nhiêu thì ăn sẽ tăng tính hấp dẫn cho bữa ăn, đồng thời cũng là cách dạy bé tự lập. Ngoài ra khi để bé tự chọn đồ ăn như vậy, bé sẽ học được màu sắc hình dạng và nhớ được mùi vị, đó cũng là cách để bé phát triển trí não. Ngoài ra trong lúc ăn với bố mẹ bé cũng sẽ cảm nhận được không khí gia đình và gắn kết hơn với bố mẹ.

Hi vọng những chia sẽ của tôi sẽ giúp các bà mẹ đang khó khăn trong vấn đề cho con ăn tìm được hướng giải quyết. Bây giờ tôi phải đi chuẩn bị thức ăn cho bé con đây.